AI LÀ NGƯỜI THÂN CẬN CỦA TÔI?

AI LÀ NGƯỜI THÂN CẬN CỦA TÔI?

( Cảm hứng Lc 10,30-37. Dụ ngôn người Sa-ma-ri nhân hậu)

 

Ngày tôi đi xuống Giê-ri-khô

Dọc đường gặp phải bọn hung đồ:

Của mất, thân mình đầy thương tích

Nửa ở dương gian, nửa xuống mồ!

Tình cờ có một thầy Lê-vi

Ngang qua trông thấy, tránh mà đi

Lề luật trên giấy người trân quý

Ý Chúa-tình thương-chẳng khắc ghi.

 

Có một tư tế bước cùng đường

Thấy tôi nằm đấy, chẳng cảm thương

Máu me thương tích, sợ ô uế

Ngã rẽ băng qua, tránh lối đường.

Phải ngày cùng tận của cuộc đời?

Ai người thương xót cứu giúp tôi?

Sa cơ lỡ bước gặp hoạn nạn

Mới hiểu nhân gian, thấu lòng người.

Lòng người hờ hững bạc như vôi

Tư tế, Lê-vi đi cả rồi!

Là tôi lầm tưởng hay chính họ

Mù lòa nên không trông thấy tôi…?

Bỗng đâu có người Sa-ma-ri

Trên con đường ấy cũng bước đi

Thấy tôi gặp nạn thì thương cảm

Không quen cũng giúp, chẳng xá chi

 

Dầu rượu anh đổ lên vết thương

Băng bó cho tôi ngay vệ đường

Lưng lừa chông chênh về quán trọ

Mà lòng êm ả ngập tình thương.

Hôm sau tìm gặp chủ quán ngay:

“Nhờ anh săn sóc cho người này

Đây hai đồng quan tôi gửi lại

Xong việc tức khắc trở về ngay!

Nhỡ tốn kém thêm chuyện thuốc thang

Xin cứ chăm nom thật kĩ càng

Ngày tôi trở lại, xin hoàn trả.”

Lời hứa thốt ra thật rõ ràng.

 

Hỡi người sao cứ mãi băn khoăn

Ngồi yên một chỗ tự vấn rằng:

“Thân cận của tôi là ai vậy?

Huyết nhục tình thâm có phải chăng

“Cận thân” đâu chỉ là tương quan

Xưng gọi anh em, khéo phũ phàng!

Ngỡ sống cạnh nhau là thân thuộc?

Hành động trông xem, khéo bẽ bàng!

Đây người đau khổ, kẻ bần cùng

Lữ khách đường trần ta bước chung

Thực thi đức ái là hành động

Thương xót sẻ chia trọn tấm lòng.

 

Hãy đi và sống một điều thôi

Để nên “thân cận” của mọi người!

Maria Tuyết Nhi