ĐÊM VƯỜN DẦU

ĐÊM VƯỜN DẦU

(Cảm hứng Lc 22,39-46)

 

Một đêm định mệnh cuộc đời

Một đêm tĩnh lặng đất đời đứng trông…

Một đêm gió rít vòm không

Thê lương, u uất, lạnh lòng rừng sâu

Trăng tà biến sắc đỏ au

Rợn rùng hắt bóng vườn dầu đêm nay

Mây đen xám xịt giăng đầy

Sương sa mù mịt, phủ vây đất trời

Thanh âm im bặt cả rồi

Đây giờ bóng tối giăng mồi bủa vây!

 

Trong đêm một bóng hao gầy

Tâm tư trĩu nặng: đắng cay, bùi ngùi…

Gục bên phiến đá đơn côi

Từng hơi thở dốc, nghẹn lời nỉ non:

“Lạy Cha xin hãy cứu Con

Chén này quá đắng….trong Con hãi hùng!

Cầm bằng cho đến cuối cùng

Vẫn chờ của lễ phục tùng là Con

Xin đừng theo ý riêng Con

Một xin vâng ý Cha Con trên trời.”

 

Ngàn giọt huyết lệ tuôn rơi

Trăm dòng rửa sạch tội đời ngàn sau

Gian trần ai thấu nỗi đau

Mồ hôi nhuốm máu: giọt mau, rơi nhiều

Đổ ra trả giá tình yêu

Tơ lòng giằng xé trăm chiều ngổn ngang

Cuộn cơn hấp hối dâng tràn

Viễn tượng sự chết: “Giờ”đang đến gần.

 

Đời con trót dại bao lần

Gian trần đắm đuối quên dần chân tâm

Liều thân trong bước đường lầm

Đam mê tội lỗi giam cầm con tim

Vĩnh hằng- sự sống chẳng tìm

Vinh hoa-lạc thú chỉ tìm mau qua

Gian trần năm tháng bôn ba

Giật mình ngoảnh lại: tuyết pha mái đầu

Nhớ lại đêm ấy vườn dầu

Rưng rưng thương Chúa khổ sầu vì con

Cõi lòng tan nát héo hon

Nhìn Ngài đôi mắt mỏi mòn đợi trông

Chờ mong Chúa khấng rủ lòng

Thương tha, tẩy luyện tinh ròng hồn hoang…

 

     Maria Tuyết Nhi