NGƯỜI TU SĨ VÀ NHỮNG CUỘC CHIẾN NỘI TÂM

 

Con đường dâng hiến là hành trình đẹp đẽ nhưng không thiếu gian nan. Bên ngoài, đời tu có thể toát lên vẻ bình an qua những nụ cười, lời kinh, hay công việc phục vụ âm thầm mỗi ngày. Nhưng nơi sâu thẳm tâm hồn, người tu sĩ luôn có những “cuộc chiến thầm lặng” – những vùng chỉ có Chúa và linh hồn biết đến. Đôi khi, chỉ một lời nói, một biến cố nhỏ, hay một cảm xúc thoáng qua cũng đủ làm chao đảo tâm hồn tưởng chừng đang bình an trong vòng tay Thiên Chúa. Chính trong những xao động ấy, người tu sĩ nhận ra: theo Chúa không phải là đi trên con đường phẳng, nhưng là bước đi trong cuộc chiến của tình yêu – chiến đấu để yêu thương cho đến cùng.

  1. Cuộc chiến trong chính con người mình

Người tu sĩ không chỉ đối diện với những cám dỗ bên ngoài, nhưng còn phải chiến đấu với chính mình – với những giới hạn, yếu đuối và khát vọng sâu kín của con tim. Đó là cuộc giằng co giữa lý tưởng nên thánh và thực tại mỏng giòn của phận người; giữa ước muốn được yêu và lời mời gọi yêu bằng con tim tự do; giữa khát vọng phục vụ và nỗi sợ bị lãng quên. Trong thinh lặng của cầu nguyện, đôi khi vang vọng lời hỏi của Thầy Giêsu: “Con có yêu mến Thầy không?” (Ga 21,15). Câu hỏi ấy chạm đến tận sâu linh hồn, nơi người tu sĩ nhận ra sức nặng và ân sủng của lời đáp: “Thưa Thầy, con yêu mến Thầy.”

  1. Ba lời khấn – Ba cuộc chiến thiêng liêng

Sống đời thánh hiến là bước theo Chúa trên ba con đường: vâng phục, khó nghèo và khiết tịnh. Mỗi lời khấn là một lời tuyên xưng tình yêu, nhưng cũng là một chiến tuyến thiêng liêng.

  • Vâng phục là từ bỏ ý riêng để tìm kiếm và thực thi thánh ý Chúa qua Bề trên, biến cố và anh chị em. Người tu sĩ nhiều khi phải vật lộn giữa “ý muốn” của mình và “xin vâng” của Thầy Giêsu trong Vườn Dầu.
  • Khó nghèo không chỉ là chấp nhận thiếu thốn vật chất, mà là dám sống đơn sơ, không bám víu vào thành công, danh tiếng hay cái “tôi” thầm kín. Người tu sĩ được mời gọi “mất đi” để được tự do hơn trong Chúa.
  • Khiết tịnh là cuộc chiến tế nhị nhất: giữa khát vọng được yêu và lời mời gọi yêu Chúa trên hết mọi sự. Khiết tịnh không phủ nhận tình cảm tự nhiên, nhưng thanh luyện nó để trái tim được mở rộng cho tình yêu phổ quát của Thiên Chúa.
  1. Cộng đoàn – nơi được thanh luyện và nên thánh

Không ai có thể nên thánh một mình. Cộng đoàn là nơi Thiên Chúa dùng để thánh hóa mỗi người. Đó không phải là nơi của những người hoàn hảo, mà là trường học của tình yêu. Ở đó, người tu sĩ học từ bỏ cái tôi để chọn cái “chúng ta”, học biến khác biệt thành cơ hội yêu thương. Chính trong những va chạm, hiểu lầm hay im lặng nặng nề, Thiên Chúa đang đào luyện tâm hồn biết yêu thật, biết khiêm nhường và bao dung. Nhờ chị em, ta được soi chiếu, được chữa lành và được biến đổi nên giống Chúa hơn.

  1. Cầu nguyện – nguồn sức mạnh của cuộc chiến nội tâm

Không có sức mạnh nào giúp người tu sĩ chiến đấu hữu hiệu hơn cầu nguyện. Cầu nguyện là hơi thở và là nơi tâm hồn được tái tạo mỗi ngày trong ân sủng. Trong cầu nguyện, người tu sĩ nhận ra sự hiện diện kiên trì của Thiên Chúa, Đấng chiến đấu cùng ta và ban bình an giữa những xao động. Đồng thời, việc tuân giữ Giáo luật, Hiến pháp và nội quy Hội Dòng là hàng rào bảo vệ giúp ta đứng vững trước cám dỗ. Người tu sĩ cũng cần biết khiêm tốn nhận ra giới hạn của mình – “yếu thì đừng ra gió” – để biết tránh những dịp nguy hiểm và giữ lòng trung thành với ơn gọi.

Cuộc chiến nội tâm không nhằm làm hao mòn sức lực, nhưng để thanh luyện tình yêu. Khi được sống với ơn Chúa, những thử thách trở thành trường học của nhân đức. Nhờ đó, tâm hồn không còn là bãi chiến trường căng thẳng, mà là khu vườn hồng dâng hiến – nơi tình yêu, kiên nhẫn và khiêm nhường đâm hoa kết trái. Người tu sĩ học nhận ra ý Chúa trong điều trái ý, biết yêu trong hiểu lầm, trung thành trong cô đơn. Chính lúc ấy, họ được biến đổi trong tình yêu trung tín của Thiên Chúa.

  1. Chiến đấu để yêu cho đến cùng

Cuộc chiến nội tâm của người tu sĩ không bao giờ chấm dứt, vì đó là hành trình nên thánh từng ngày. Những giằng co ấy không phải là dấu chỉ yếu đuối, mà là minh chứng của một tình yêu đang được tinh luyện. Chỉ ai yêu thật mới dám chiến đấu thật. Và giữa những cuộc chiến ấy, Chúa vẫn hiện diện – không để cất đi cuộc chiến, nhưng để chiến đấu cùng ta, để từng ngày ta được nên giống Ngài hơn, cho đến khi tình yêu chiến thắng trong chính con tim mình.

Như lời thánh Phaolô nói: “Điều thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng điều ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm” (Rm 7,19). Xin Chúa thương giữ gìn những người đã được Ngài tuyển chọn, để họ luôn trung tín, kiên vững và lớn lên trong tình yêu dâng hiến, cho đến khi gặp được “Đấng mà lòng họ hằng yêu mến.”

Sương Mai