Sấp mình tạ ơn (15.11.2023 – Thứ Tư Tuần 32 TN)

Phúc Âm: Lc 17, 11-19

“Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, Người đi qua biên giới Samaria và Galilêa. Khi Người vào một làng kia thì gặp mười người phong cùi đang đứng ở đàng xa, họ cất tiếng thưa rằng: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi”. Thấy họ, Người bảo họ rằng: “Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế”. Trong lúc họ đi đường, họ được lành sạch. Một người trong bọn họ thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người: Mà người ấy lại là người xứ Samaria. Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại này”. Rồi Người bảo kẻ ấy rằng: “Ngươi hãy đứng dậy mà về: vì lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi”.

Ðó là lời Chúa.

Suy niệm 1

Đầy tớ vô dụng

Chúa Giêsu khuyên dạy các môn đệ khi làm xong mọi việc đừng kiêu ngạo hay khoe khoang, nhưng hãy nhìn nhận mình chỉ là đầy tớ vô dụng. Sự vô dụng ở đây không có nghĩa là người không dùng được hay không biết làm gì. Sự vô dụng của người môn đệ là luôn ý thức mọi việc mình làm đều đến từ ân sủng của Thiên Chúa. Nếu Ngài không ban ơn thì người môn đệ chẳng làm gì được. Vì thế, niềm vui của người môn đệ là được Chúa dùng và làm theo đúng ý Ngài.
Chúng ta đừng để thành công bên ngoài làm mất đi ân sủng của Thiên Chúa. Khi chúng ta kiêu ngạo hay khoe khoang về việc mình làm là chúng ta phủ nhận công ơn của Thiên Chúa. Từ đây chúng ta sẽ dễ bị thất bại vì dựa vào sức riêng mình. Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta đừng để kiêu ngạo lấy mất ân sủng của Thiên Chúa. Mỗi người chúng ta hãy chuyên cần làm việc với lòng khiêm nhường, để ơn Chúa luôn tuôn đổ và chảy tràn trong lòng mình, nhờ đó ơn Chúa sinh hoa trái thánh thiện trong từng việc chúng ta làm.
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn ý thức về giới hạn của bản thân để không bao giờ tự mãn về mình, nhưng luôn làm mọi sự trong khiêm nhường kết hợp với ơn Chúa. Amen.
Lm. Laurenso Quốc Huy

Suy niệm 2

Giáo dục cho trẻ em về lòng biết ơn là điều quan trọng. 
Cha mẹ thường dạy con cám ơn người làm ơn cho mình. 
Cám ơn là đi từ món quà đến người trao tặng. 
Mỗi người chúng ta đã nhận biết bao quà tặng trong đời, 
nên chẳng ai là người trọn vẹn nếu không có lòng biết ơn. 
Bản thân tôi là một quà tặng do nhiều người cho : 
cha mẹ, ông bà tổ tiên, các anh hùng dân tộc… 
Chỉ cần để  lòng biết ơn đi lên mãi, lên tới nguồn, 
tôi sẽ gặp được Thiên Chúa như Người Tặng Quà viết hoa.

Đức Giêsu đã làm bao điều tốt đẹp cho người thời của Ngài. 
Nhưng ít khi Tân Ước nói đến chuyện họ cám ơn, 
mà Đức Giêsu cũng chẳng bao giờ đòi ai cám ơn mình sau phép lạ. 
Bởi đó bài Tin Mừng hôm nay thật độc đáo. 
Mười người phong ở với nhau trong một ngôi làng. 
Họ biết tiếng của Đức Giêsu và biết cả tên của Ngài. 
Họ vui mừng thấy Ngài vào làng, nhưng họ chỉ được phép đứng xa xa. 
tiếng kêu của họ vừa bi ai, vừa đầy hy vọng được chữa lành: 
“Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi!” (c. 13). 
Đức Giêsu đã chẳng chữa lành cho họ ngay lập tức, 
như từng làm với một người phong khác trước đây (Lc 5, 12-16). 
Dù họ chưa được sạch, Ngài đã bảo họ đi trình diện với các tư tế 
để cho thấy là mình đã khỏi rồi. 
Họ đã tin tưởng, vâng phục, ra đi, và được khỏi bệnh.

Chỉ có một người, khi thấy mình được khỏi, liền quay lại. 
Anh ấy lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa, và sấp mình tạ ơn Đức Giêsu. 
Đó là một người Samaria, thời đó bị coi như người nước ngoài (c. 18). 
Anh được ơn lành bệnh, và hơn nữa anh có lòng biết ơn. 
Tôn vinh Thiên Chúa thì làm ở nơi nào cũng được. 
Nhưng anh muốn trở lại để gặp người Thiên Chúa dùng để thi ân cho mình. 
Cám ơn, biết ơn, tạ ơn, là mở ra một tương quan riêng tư mới mẻ. 
Người phong xứ Samaria không chỉ được chữa lành. 
Anh còn có kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa và người thi ân là Thầy Giêsu. 
Ơn này còn lớn hơn ơn được khỏi bệnh.

Đức Giêsu có vẻ trách móc khi hỏi ba câu hỏi liên tiếp (cc. 17-18). 
Ngài ngạc nhiên vì không thấy chín người Do thái kia trở lại cám ơn. 
Đôi khi người Kitô hữu chúng ta cũng thiếu thái độ tạ ơn khi cầu nguyện. 
Dường như chúng ta ít mãn nguyện với những ơn đã được tặng ban. 
Chúng ta chỉ buồn Chúa về những ơn xin mãi mà không được. 
Nhận ra ơn Chúa ban cho đời mình và biết tri ân: đó là một ơn lớn. 
Người có lòng biết ơn bao giờ cũng vui. 
Họ hạnh phúc với những gì Chúa ban mỗi ngày, vào giây phút hiện tại. 
Biết ơn là con đường đơn sơ dẫn đến kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa. 
Khi tôi biết đời tôi là một quà tặng nhận được, 
thì tôi sẽ sống nó như một quà tặng để trao đi.

Cầu nguyện:

Con tạ ơn Cha vì những ơn Cha ban cho con,
những ơn con thấy được,
và những ơn con không nhận là ơn.

Con biết rằng
con đã nhận được nhiều ơn hơn con tưởng,
biết bao ơn mà con nghĩ là chuyện tự nhiên.

Con thường đau khổ vì những gì
Cha không ban cho con,
và quên rằng đời con được bao bọc bằng ân sủng.

Tạ ơn Cha vì những gì
Cha cương quyết không ban
bởi lẽ điều đó có hại cho con,
hay vì Cha muốn ban cho con một ơn lớn hơn.

Xin cho con vững tin vào tình yêu Cha
dù con không hiểu hết những gì
Cha làm cho đời con. Amen.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J